Nhãn:

Vãi với Bùi Hằng


Sáng nay vào mạng bất chợt choáng khi nhìn thấy Bùi Hằng với một cái đầu trọc lóc. Những tưởng chị ấy ngộ ra điều gì đó mà muốn thành tâm chỉnh sửa, làm lại cuộc đời. Bởi lẽ đã có bao kẻ ngay đến phạm tội giết người, nhưng khi họ ăn năn, hối cải thì họ cũng có thể tìm đến cõi Phật, tìm đến cửa Thiền nhằm tìm cho mình cơ hội hối cải... 
 
Nhưng không, Bùi Hằng chưa tỉnh ngộ, xã hội chúng ta chưa có được cái may mắn đó... chị ta cạo trọc đầu mình là để một lần nữa gây chú ý dư luận như ngày nào chị vẫn trong tà áo dài, nón lá Việt Nam đi đầu trong các cuộc biểu tình mỗi tuần gây xôn xao dư luận.
Hình ảnh cái đầu trọc lóc đem so sánh với hình ảnh áo dài nón lá đã cho người xem một cảm giác rất ấn tượng, là một trong những phương pháp khai thác khia cạnh hình tượng thật khéo léo mà chỉ có thể được đạo diễn bởi một cao thủ trong giới CEO hoặc chí ít là kịch bản của một chuyên gia PR có tầm.
Tìm hiểu thêm thì được biết chiều 8/12/2013, Bùi Hằng cùng một số thành viên trong nhóm tự xưng là “Mạng lưới blogger Việt Nam” (MLBLVN) có mặt tại công viên 23/9 để thuyết giảng và tán phát tài liệu về quyền con người, trong khi đang say sưa với bài thuyết giảng của mình thì chị nhận được một gói mắm tôm từ một người phụ nữ lạ, khiến cơ thể chị bốc lên mùi hôi khó tả, là hệ quả kết hợp của mùi vị đặc trưng của thứ gia vị nặng mùi này với thứ mồ hôi của cả ngày vật vờ cùng nhóm MLBLVN. Bài thuyết trình nhanh chónh bị dừng lại bởi những người trong nhóm không chịu nổi đã dãn ra theo phản xạ tự nhiên, ngay chính chị cũng không chịu nổi thứ hỗn tạp mùi hôi nên lồng lộn lên chửi vả. Chị đảo mắt tìm để “trả ơn” kẻ đã tặng chị “món quà” bất đắc dĩ, nhưng người đông, trời chập choạng tối nên vô vọng, nhìn những người xung quanh ai cũng giống kẻ thù... chị bắt đầu chửi đổng.
Miệng mình chửi, tai mình nghe... mỏi miệng, chán tai chị đành thất thểu cùng “tàn quân thất trận" trở về, tập kết tại đại bản doanh DCCT. Nơi đây, vài “thằng cha” áo chùng đen đang hau háu chờ tin.
“ ĐM, chúng mày không đi làm sao lại rủ nhau đi nhậu hở?” - “Thằng cha” Đinh Thoại bực dọc chửi.
“ Lũ khốn, kế hoạch thực hiện thế nào mà giờ đã về đây, lại còn nồng nặc mùi mắm tôm... chúng mày lại rủ nhau đi đánh chén thị chó hử?” - “Thằng cha” Lê Thanh tiếp lời.
Hoàng Vi mếu máo trả lời: “Dạ, không thưa cha! ”
Hoàng Dũng thêm vào: “Chúng con... bị đàn áp ạ!”
Bùi Hằng lúc này tuy cơn giận đã vơi, nhưng trong lòng hẵng còn bực tức. Chả kể cha con, chị phán luôn: “ĐM, cha có ngon thì ra đó mà làm, đừng có mà ở nhà lẻo mép, xúi trẻ ăn cứt gà nhé!”
Vấp phải sự phản ứng trái với lệ thường khúm núm xin thưa, hai “thằng cha” nhanh chóng chuyển qua thải độ ôn tồn, Thoại hướng về Hoàng Vi hỏi: “Có chuyện gì em,... à quên, con?”. Hoàng Vi giờ như đã bình tâm, mặt mày méo mó thỏ thẻ thưa chuyện: “Chúng con đang thực hiện kế hoạch của các cha, được một lúc thì đám côn đồ, du côn đến phá, chúng đánh Châu Văn Thi, định đánh con nhưng con kịp tránh ra... chị Hằng đang giảng bài học thuộc từ cha thì bỗng đâu một bịch mắm tôm bay tới... chúng con đành giải tán.”
Ngu! Sao không nhân cơ hội đấy la toáng lên để các phóng viên, người nước ngoài đang dạo chơi công viên biết chụp ảnh đưa tin, thật là ngu mà, bỏ qua một cơ hội ngàn năm có một mất rồi!” - “Thằng cha” Lê Thanh rống lên thất vọng.
Chúng con cũng đã la toáng lên, nhưng trời tối, hình ảnh chụp- quay cũng chẳng ăn thua gì, người đi đường tưởng Bùi Hằng bị điên nên cũng không để ý”- Hoàng Dũng vội phân bua.
Còn con luôn có cái thằng mình mẩy xăm đầy đứng cạnh, la lên nó bóp cổ ngay... nên con nhịn cho nó lành” - Châu Văn Thi lí nhí.
Sau một hồi lời qua, tiếng lại, cuối cùng đám đồng sàng dị mộng cũng tự giàn xếp với nhau vì đại cục. Sau khi chờ Bùi Hằng tẩy uế, thay đồ, tất cả tụm vào nhau bàn kế hoạch mới.

Kế hoạch đó là gì? xin đón đọc kỳ tiếp theo
....
....
....
Sau một hồi lời qua, tiếng lại, cuối cùng đám đồng sàng dị mộng cũng tự giàn xếp với nhau vì đại cục. Sau khi chờ Bùi Hằng tẩy uế, thay đồ, tất cả tụm vào nhau bàn kế hoạch mới.
Thằng cha” Lê Thanh lên tiếng trấn an: “Thôi! Mọi việc lỡ rồi, thua keo này ta phải vắt óc mà bày ra keo khác, các chiến hữu có ý gì hay hãy nêu ra để ta cùng quyết định, mà cũng phải lẹ lên, vì ngày quốc tế nhân quyền đã cận kề, bỏ lỡ dịp này ắt sẽ khó mà có dịp khác.”
Lần này ra quân chị sẽ mặc áo mưa loại mỏng một lần bỏ, nếu chúng nó ném mắm tôm nữa thì chị cứ cởi áo quẳng đi, thế là xong, áo mưa có nhiều màu lại càng ấn tượng... ” Bùi Hằng nêu ý kiến.
Má Hằng nói đúng đấy! Tất cả chúng ta sẽ trùm áo mưa cho an toàn mà lại thêm sặc sỡ”- Hoàng Vi tán đồng.
Cả lũ tàn quân thất trận nhao nhao “Đúng! Đúng đấy!”
Im lặng một lúc, “thằng cha” Lê Thanh nhỏ giọt: “Đó là ý hay, nhưng xem ra hơi bất tiện, các con liệu có chịu được nóng không, mà ngộ nhỡ lần này chúng không némtừ xa mà xáp la cà, lòn tay trét vào người thì còn thảm hơn nữa...”
Cả bọn im lặng chờ đợi.
Thằng cha ” Đinh Thoại tiếp lời: “Lần này phải tạo tình huống ấn tượng hơn, chứ chỉ mấy cái bong bóng bay, mấy xấp tài liệu thì chẳng ra trò trống gì...” Ngừng một lát Thoại tiếp “Máu! Phải có máu!”
"Thằng cha" Thoại mặc áo trắng trong một buổi họp bầy
Cả bọn chăm chú chờ đợi
Máu! Là thứ ấn tượng nhất! Là hình ảnh đẹp nhất! Phải làm sao để được đổ máu, càng nhiều, càng tốt.”
Với tay cầm chai rượu nho trên kệ, mở nắp đưa lên miệng dốc ngược, nuốt đánh ực một cái, Thoại quay nhìn đồng bọn bằng ánh mắt long lên sòng sọc, nói tiếp “Lần này các con phải tạo tình huống để được đổ máu thật nhiều, máu này sẽ được lấy để viết lên những cái áo “Mạng lưới nhân quyền VN”, những chiếc áo đó thật giá trị để vu cáo nhà cầm quyền đàn áp. Đứa nào bị đánh thì cứ chửi mắng, hỗn láo, lôi hết cha mẹ, ông, bà, tổ tiên dòng họ chúng nó ra mà chửi để chúng tức tối mà đánh mạnh tay hơn, lúc đó sẽ có máu nhiều hơn...những vệt máu, những vết thương không được băng bó ngay mà phải để chụp hình, quay phim, xử lý hình ảnh đã, máu chảy không được để rơi xuống đất mà uổng phí, phải nhanh chóng quệt ngang, quệt dọc cho ló loang rộng ra, mỗi đứa trong các con phải thủ theo một bịch tiết gà bôi thêm vào, nhớ đấy!”
Cả bọn hiểu ý “cha” nêu ra thì đó cũng là quyết định rồi, nên chả đưa nào dám nêu thêm ý kiến gì, chỉ lí nhí “Dạ!”
Thưa cha! Nhưng mà...” Hoàng Vi định nói thêm điều gì đó, nhưng bị Thoại gạt ngay “Không nhưng nhưng gì hết, cứ thế làm đi”
Bùi Hằng nãy giờ ngồi nghe, giờ bước tới nói “Thưa cha! Vậy chị phải làm gì?”
Chị à?” Lê Thanh trả lời “Chị đóng vai yểu điệu thục nữ trong áo dài, nón lá giờ hết hợp rồi. Chị vốn là phường lưu manh nên mặc áo dài, đội nón lá mà miệng la quang quác thì chỉ tội người ta ghét thêm thôi. Thôi! Thế này. Cho chị tham gia, nhưng lưu manh thì nên vẫn cứ là lưu manh, cái vết xăm hình ở cổ chẳng mấy nổi danh, nay phải khác, phải ấn tượng hơn.”
Bùi Hằng há hốc mồm chờ đợi, Lê Thanh tiếp “Cạo đầu!... Nhân cớ bị ném mắm tôm, chị hãy cạo trọc đầu. Thứ nhất là để tạo sự ấn tượng, thứ hai là để lấy cớ lên án chính quyền hành xử bất công với chị. Sau khi cạo đầu phải chụp ảnh đưa ngay lên FB mà PR, nhớ là dùng lời lẽ vu cáo chính quyền, qua đó tạo hình ảnh, đừng mải mê tạo hình ảnh trước mà hỏng việc, nhớ đấy!”
"Thằng cha Lê Ngọc Thanh đang hành lễ cùng ma nữ Phương Uyên"
Tuy hơi “sốc”, nhưng Bùi Hằng vốn là dân trải nghiệm trường đời nên thị hiểu ngay, thị hiểu sau sự “hy sinh” này thì sẽ được gì, bởi thị biết lâu nay cái gì cũng có cái giá của nó và giá thì luôn tỷ lệ thuận với sự hy sinh. Các “cha” đã bảo thị làm thì hẳn các “cha” đã có kế hoạch và sẽ biết điều hơn với sự “hy sinh” của thị, nên thị nhanh chóng nhận lời.
Và chỉ sau vài tiếng đồng hồ, hình ảnh một Bùi Hằng với cái đầu trọc lóc là những gì mà các bạn đã thấy.
Còn kế hoạch “Máu!” của các “thằng cha” Đinh Thoại, Lê Thanh … diễn ra như thế nào? Xin đón đọc phần tiếp theo.

3 nhận xét :

  1. Con mẹ Bùi Hằng nó đứt dây thần kinh xấu hổ cmnr, giờ bảo nó làm gì nó chả làm, miễn có tiền.

    Trả lờiXóa
  2. Bùi Hằng là một bản lỗi của tạo hóa!!!

    Trả lờiXóa

http://hosodanchu.blogspot.com Dan chu va gai dep Dan chu va gai dep Dan chu va gai dep
1 2 3 4