Nhãn:

Nguyễn Thanh Giang ca ngợi Trần Mạnh Hảo, cá mè một lứa?


Vừa mới ca tụng Bùi Tín để "kiến nghị" Đảng cần phải "hối lỗi", rước ông ta về để thể hiện tôn chỉ "hoà hợp hoà giải", ông Nguyễn Thanh Giang lại cho ra bài "Ly thân, làm tiếng ếch gọi mưa" ca ngợi "mặt lành" của Trần Mạnh Hảo (nói vậy bởi vì Trần Mạnh Hảo còn có "mặt rách"= chuyên ca ngợi, bảo vệ Đảng, mà Thanh Giang cố ý tảng lơ, giấu nhẹm) để cho hợp gu với phe mình.Đến giờ thiên hạ mới được biết ông Trần Mạnh Hảo này là thần tượng của ông Thanh Giang, khiến ông chịu khó cặm cụi “gạn đục khơi trong” cho được một tiểu luận hơn chục trang ca ngợi "mặt lành" của ông Hảo. Kể cũng đáng bái phục.Chúc mừng ông Hảo đã kết nạp được một "lão thành dân chủ" vào câu lạc bộ fan hâm mộ của mình!
Nói về mặt lành, mặt rách của ông Hảo là khái niệm mà tôi nghe được từ ông Đỗ Minh Tuấn trong các cuộc tranh luận trên talawas và nhất là từ bài viết của ông Nguyễn Thái Lai rủa xả khi ông Hảo đóng vai "mặt rách" yêu Đảng. (Xin xem tại "Phải chăng nhà văn Trần Mạnh Hảo là một người "lá mặt,lá trái?" tại địa chỉ http://baotoquoc.com/2011/03/23/ph%E1%BA%A3i-chang-nha-van-tr%E1%BA%A7n-m%E1%BA%A1nh-h%E1%BA%A3o-la-m%E1%BB%99t-ng%C6%B0%E1%BB%9Di-%E2%80%9Cla-m%E1%BA%B7t-la-trai/) Bài viết của ông Lai xem như một tổng luận về thời kỳ ông Hảo sau khi rời bỏ hàng ngũ nhà văn yêu nước, viết tác phẩm “Ly thân” quay 180 độ sang hàng ngũ chống. Đánh đấm chán trên các diễn đàn VOA, BBC, Talawas,..nhưng đùng cái được cựu Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh vỗ về thì khóc lóc thưa rằng, em yêu Đảng nhưng chỉ tại Đảng không cho em yêu Đảng đấy thôi!. Và thế là Trần Mạnh Hảo ngay lập tức trở thanh cái “ca-pốt rách” cho Đảng đến nỗi những kẻ đồng sàng dị mộng với Hảo một thời ta thán "Sau gần mười năm cần cù “bắt chuột” cho Đảng và Nhà nước, “con mèo” Trần Mạnh Hảo cũng đã lập được nhiều thành tích đúng như một độc giả đã phát biểu trong buổi giao lưu qua NET: “với hàng loạt các bài phê bình, trong đó nhân danh đủ thứ, từ “truyền thống” đến quan điểm chính trị đang (được xem là chính thống) có đôi lúc là học thuật… để “đánh” tất cả các nỗ lực, vẫy vùng “cởi trói” của nhiều tác giả khác nhau.”". Tiếc thật, ông Thanh Giang ca tụng chân dung Trần Mạnh Hảo mà lỡ bỏ qua cả giai đoạn hàng chục năm phục vụ Đảng, Nhà nước khiến cả giới văn nghệ sỹ “đổi mới" nghe đến Hảo là sởn gai ốc, khiến thi sĩ Xuân Sách có khổ thơ sinh động về chân dung Hảo

Ôi thằng Trần Mạnh Hảo
Đi phỏng vấn Chí Phèo
Lão chết từ tám hoánh
Đời mày vẫn gieo neo!

Còn cái lão Bá Kiến
Đục bản in thơ mày
Bao giờ mày say rượu
Bao giờ thì ra tay?...

Song nhìn thấu bản mặt “lá phải lá trái” của Hảo nên dù “yêu Đảng” phát cuồng nhưng Hảo cũng chỉ nhận được toàn lời “động viên” kiểu đãi bôi. Có lẽ chẳng nhằm nhò gì nên Hảo lại “ngựa quen đường cũ”. Sự nghiệp lật trái, lật phải của Trần Mạnh Hảo cũng chính là tấm gương phản chiếu cho cái sự đời long đong lận đận vì “Đảng chẳng cho yêu” của ông Thanh Giang chăng? Những kẻ cùng môtíp này thiệt sao giống nhau đến thế! Chúng giống nhau bởi chúng hận đời, hận người không biết "trọng dụng" tài năng của chúng. Chúng chạy lăng xăng hết chỗ nọ đến chỗ kia, rốt cục chỗ nào cũng bị nguyền rủa.

Đoạn kết bài viết càng thấy Thanh Giang và Trần Mạnh Hảo giống nhau y chạc, chỉ khác là Thanh Giang có xách dép thì còn lâu mới có tài "chửi người", “chửi đời” hay như Hảo.Vòng vo tam quốc, rút cục mục tiêu vẫn là bày tỏ hậm hực với anh bạn nhà văn Hoàng Tiến từng gắn bó một thời, nhưng rất “nổi tiếng” trong hàng chục bài, thư đôi co bôi tro trát trấu, bới tận hang ổ nhưng thói hư tật xấu, những trò mèo “dân chủ sa lông” của ông Giang làm cả giới nét, “phong trào dân chủ” phát ngán, nhất là cái vụ lật tẩy cái danh Tiến sỹ hờ, Viện sỹ 100 USD của ông Giang.Cái kiểu ní nuận chẳng ra bào chữa, chẳng phải bao biện, đúng kiểu Chí Phèo "Hình như ông ta (tức Hoàng Tiến) không hiểu rằng cái đáng xấu hổ của một người làm khoa học là không có công trình khoa học nào có giá trị chứ không phải là không được gọi là tiến sỹ; cũng như, cái đáng xấu hổ của một người cầm bút là không có tác phẩm nào ra hồn chứ không phải là không được xưng danh “nhà văn” (khác với tất cả các nhà văn khác, ông này liên tục ghi chữ “nhà văn” trước tên mình!). Ý là so sánh Trần Mạnh Hảo có tài là được "nể trọng" cũng như ông ta được "nể trọng" không phải là nhờ "tự nhận" mình là Tiến sỹ. Đúng là đã thối thì bọc đến chục tờ nilông vẫn không ngăn được mùi. Những kẻ hám danh đến phát cuồng, thì cái chút liêm sỉ tối thiểu của người có chút chữ nghĩa là thứ hàng xa xỉ của những kẻ như Trần Mạnh Hảo-Thanh Giang.


Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

http://hosodanchu.blogspot.com Dan chu va gai dep Dan chu va gai dep Dan chu va gai dep
1 2 3 4