Nhãn:

Ai sẽ là người tiếp theo trốn chạy?

Mấy ngày qua, thông tin về việc anh Nguyễn Ngọc Quang trốn chạy sang đất Thái Lan để tìm đường xin tỵ nạn chính trị đã loan tải khắp, việc trốn chạy bí mật này đã gây không ít hoài nghi cho kể cả những người đang đấu tranh cho dân chủ và những người quan sát…


  1. Cuộc trốn chạy bí mật


Cũng qua các trang mạng, chúng tôi được biết: Ngày 8/1/2011, Nguyễn Ngọc Quang đã sớm có mặt tại TPHCM để cùng luật sư Lê Trần Luật, blogger “Trăng Đêm”(Lê Ngọc Hồ Điệp) gặp gỡ phóng viên người Mỹ Roasa Dustin. Sau cuộc gặp chớp nhoáng đã được phóng viên Roasa Dustin thuật lại qua bài báo của anh, vừa đăng trên trang The Guadian hôm 10/1/2011, anh Nguyễn Ngọc Quang đã không biết bằng đường nào có mặt tại Cambodia, rồi đi tiếp qua Thailand để ngày 10/1/2010 đệ trình lên Cao Uỷ tỵ nạn LHQ (UNHCR) hồ sơ xin tỵ nạn chính trị của mình. Lý giải lý do tại sao anh đang có mặt tại đất Thailand, anh Quang cho biết là sợ bị trả thù, khủng bố và viện dẫn hàng loạt các vụ tai nạn xảy ra từ ngày anh bị bắt buộc hồi hương đến nay, mà anh nhận định chủ mưu là chính quyền CSVN, để từ đó đưa ra suy luận nghe có vẻ hợp lý là anh sẽ bị bắt, bị khủng bố sau kỳ đại hội của Đảng CSVN. Để nhìn nhận sự logic của vấn đề này, chúng tôi xin được phân tích:

- Việc trốn qua Thailand của anh Nguyễn Ngọc Quang là có sự chuẩn bị sẵn

Chúng tôi giả thiết, nếu không có sự chuẩn bị thì liệu anh Quang có thể trót lọt khi lần lượt đi qua Cambodia, rồi đến Thailand để tìm gặp được MS. Ngô Đắc Luỹ. Ai cũng biết anh Quang có hoàn cảnh khó khăn, việc đi lại nếu không chuẩn bị tốt về tài chính thì liệu anh có thể thực hiện được không? Tuyến biên giới VN-Cambodia khá thuận lợi cho người dân hai nước qua lại làm ăn, nhưng với người dân bản địa vùng biên, chứ với anh Quang (một người đang bị quản thúc tại gia, đang là tâm điểm của an ninh CS, nhà ở Định Quán – Đồng Nai) có dễ dàng biết đường sá để đi Thailand qua đia phận Cambodia dễ dàng, thuận lợi như thế không? Ngoài ra, sau vai ngày lưu lạc ở Combodia, Thailand anh Quang đã tìm đến ngay UNHCR để nộp hồ sơ xin tỵ nạn chính trị, vậy hồ sơ này không thể chuẩn bị trong vài ngày lưu lạc được, hơn nữa, hẳn không khó để nhận ra là lý do “nặng ký” nhất để được xét cấp chứng nhận cho phép tỵ nạn chính trị là việc anh liên tục bị truy sát mà anh đã tự mình tường thuật trước đó, gần đây còn được anh trình bày với Roasa Dustin để được bài báo của Dustin nhắc đến; ngoài ra, so với những người khác “thành tích” bị ngược đãi của anh kém xa, thậm chí không đáng kể và anh cũng không phải là nhân vật đáng chú ý của dư luận để được dư luận quan tâm bênh vực. Vậy, có thể nói, anh Nguyễn Ngọc Quang đã nuôi ý định trốn chạy từ lâu, anh không thể đi bằng đường công khai vì thân thế, sự nghiệp kém cỏi của mình nên phải ngấm ngầm kế hoạch trốn chạy. Thời gian gần đây, anh cố gắng sắm cho mình một vai “tích cực” với mục đích được nhiều người biết và cũng là để CSVN có đối xử rắn hơn với anh, từ đó anh có cớ để trình bày với UNHCR …

- Việc trốn chạy đường đột với kể cả những người trong cuộc

Chúng tôi dám chắc một điều rằng những người trong ban đại diện Khối 8406 như Cha Lợi, anh Đỗ Nam Hải… không biết về chuyến đi bí mật này của anh Quang, bằng chứng là chúng tôi đã có cuộc vấn an Cha Lợi, cha Lợi xác nhận chưa hay tin. Còn anh Đỗ Nam Hải nếu biết về chuyến đi này hẳn sẽ thông báo riêng với Cha Lợi, trừ khi anh và anh Quang có kế hoạch riêng.

Qua thân hữu của chúng tôi, Mục sư Nguyễn Hồng Quang cũng xác nhận anh Quang đi không hề tham khảo ý kiến của mục sư trước khi thực hiện chuyến đi. Tuy nhiên, với tư cách một mục sư có bề dày kinh nghiệm đấu tranh với CSVN, mục sư tỏ ý tiếc nuối nhưng không trách cứ về sự lựa chọn của anh Nguyễn Ngọc Quang. Mục sư cho rằng đó là cách anh ấy đã lựa chọn, chúng ta không có quyền can thiệp và cũng không còn có thể thay đổi được quyết định đó.

Thông tin về chuyến trốn chạy của anh Quang chưa nguội thì dư luận lại tiếp tục tiếp nhận thông tin cô Quỳnh Trâm dẫn thêm vợ và hai con anh Quang nay cũng đã có mặt tại Thailand bằng con đường …bí mật.

  1. Giả thiết về một đường hướng khách quan nhất


Một nguồn tin đáng tin cậy của chúng tôi cho biết, chuyến đi bí mật của anh Quang dưới sự sắp đặt của mục sư Ngô Đắc Luỹ, những người biết về chuyến đi này rất ít, song không thể thiếu Quỳnh Trâm. Quỳnh Trâm cũng là nhân vật tuy ít chữ, nhưng được đẩy lên với vai “phóng viên dân chủ”, người thường túc trực tại nhà mục sư Hồng Quang để thu thập tin tức. Không ai có thể phủ nhận về sự nhiệt tình, năng nổ của cô, duy chỉ một điều là không hiểu cô thuộc tổ chức nào là chính thức, vì lúc cô tham gia hội này, lúc lại hội kia… Sau khi nhà mục sư Hồng Quang bị chính quyền Quận 2 giải toả, Quỳnh Trâm chuyển sang hoạt động cùng nhóm giáo dân PGHH một số tỉnh miền Tây Nam bộ, là người đi lại chắp nối liên lạc với anh Ngọc Quang, HT Thích Thiện Minh và HT Thích Không Tánh…Trong chuyến vào Việt Nam của phóng viên Roasa Dustin tiếp xúc các nhà hoạt động dân chủ để viết bài cũng có hình bóng cô. Thông tin này còn xác nhận hiện nay Quỳnh Trâm đã cùng vợ con anh Nguyễn Ngọc Quang trốn sang Thailand, bất chấp khả năng cô sẽ bị chính quyền CSVN phát lệnh truy nã theo tội danh “Tổ chức đưa người  ra nước ngoài bất hợp pháp” hoặc “Trốn ra nước ngoài nhằm mục đích chống chính quyền” với khung hình phạt không thấp chút nào.

Vậy, Nguyễn Ngọc Quang và Quỳnh Trâm có mối liên hệ gì?

Chúng ta đều biết cô Trâm và anh Quang là hai thành viên tích cực của Khối 8406, ngoài ra những người này còn có tên trong một số tổ chức khác như Hội ái hữu TNCT&TGVN, Hội dân oan, Phong trào phụ nữ dân chủ…Công bằng mà nói, hai người này không thuộc hàng trí thức, nghĩa là phần chữ nghĩa thì hai người này không có khả năng. Bù lại hai người này rất có bản lĩnh trong va chạm, cãi vã. Ai cũng biết, anh Quang từng trốn sang Tháiland, được tập trung vào trại tỵ nạn, sau đó bị trả về nước (diện hồi hương bắt buộc), thành tích lớn nhất của anh trong thời gian này là phản đối chính sách hồi hương bắt buộc của Thailand bằng cách…tự mổ bụng mình (Quá bản lĩnh). Còn cô Trâm, trước đây chỉ buôn bán nhỏ ở Bình Dương, do lấn chiếm lòng lề đường nên bị chính quyền xử phạt, không cho tiếp tục sử dụng lề đường vào mục đích buôn bán. Tức mình, cô bỏ quán, bỏ con (Còn chồng cô thì bỏ cô trước khi cô sinh nở vì không dám tin đứa con trong bụng vợ là của mình) đi lưu lạc và gặp anh Quang tại TPHCM (lúc này anh Quang đang ở Quận 8 TPHCM), anh Quang đã dìu dắt Quỳnh Trâm vào con đường dân chủ và Trâm bén duyên cùng dân chủ cũng từ đó. Chẳng bao lâu, từ tương đồng trong tính cách và hoàn cảnh, hai người đã dần có mối quan hệ tình cảm, vì vậy họ hăng say hoạt động dân chủ đến nỗi bỏ mặc đứa con nhỏ (Quỳnh Trâm), vợ và hai con (anh Quang) để bám trụ TPHCM và sẵn sàng cùng nhau đi các tỉnh khác vừa để “hoạt động” vừa để du lịch.

Có lẽ không cần viện dẫn nhiều, chỉ nhìn vào thực tế việc cô Trâm đích thân đưa vợ, con anh Nguyễn Ngọc Quang qua Thái bằng đường bất hợp pháp để gặp nhau cũng đủ thấy bản lĩnh của cô và sự gắn kết giữa cô và anh Quang như thế nào rồi. Thử hỏi liệu có thể có người thứ 2 nào nữa có đủ bản lĩnh, nhiệt tình để làm điều đó?

Dấu hỏi lớn mà người quan tâm đặt ra là: anh Quang, cô Trâm và người nhà anh Quang trốn qua Thailand để làm gì? Ai giúp họ đi và sẽ tiếp tục giúp họ tồn tại?

Nếu chỉ để xin một suất tỵ nạn chính trị thì so với cái giá mà họ sẽ phải trả là quá đắt. Bản thân anh Quang đã từng là dân tỵ nạn (tuy không phải là tỵ nạn chính trị) nhưng anh hẳn sẽ thấu hiểu cảnh trớ trêu của những người lâm cảnh tỵ nạn. Anh Quang và gia đình, cùng cô Trâm sẽ sống ra sao trong thời gia chờ phỏng vấn, và liệu phỏng vấn xọng có được cấp giấy chứng nhận? Giả sử sau thời gian chờ đợi xem xét (có thể đến 6 tháng) những người cùng đi đều được cấp giấy chứng nhận, họ sẽ được hưởng quy chế người tỵ nạn ở nước thứ 3. Thế nhưng, họ sẽ sống ra sao, làm được gì?

Khi còn ở trong nước, anh Quang, cô Trâm có thể đến chỗ này, đến chỗ kia để thu tin, viết, post lên mạng. Họ cũng có thể tham gia paltalk, skype, trả lời phỏng vấn để những người bên ngoài thông qua họ có thể hiểu thêm về hiện tình đất nước, phong trào dân chủ. Vì khó ai kiểm chứng nên thông tin của họ cứ hướng đến sự quan tâm của độc giả là được mà không cần phải trau chuốt, không cần độ chính xác và dĩ nhiên họ chẳng phải chịu trách nhiệm nếu tin đưa không đúng…

Nhưng giờ đây họ ra bên ngoài, với trình độ văn hoá cực thấp, không biết ngoại ngữ, không quen thuộc đường xá, không có điều kiện thu tin…thì họ làm được gì? Ai cần đến họ? Nếu cứ lên mạng ra rả giọng điệu cũ thì cũng chẳng khác gì Bùi Kim Thành (nửa điên, nửa tỉnh). Lúc mới sang ắt hẳn sẽ được quan tâm tí chút (những ai quan tâm thì quý vị cũng dễ dàng đoán được), nhưng chúng tôi dám khẳng định một điều: không quá 2 tuần, sự kiện trốn chạy của họ sẽ đi vào quên lãng. Một người có ảnh hưởng, có trình độ thì còn được dùng đến, chứ một người thấp hèn thì người ta chỉ có thể rủ lòng thương thoáng chốc, chứ ai mà cáng đáng mãi được họ, không những cáng đáng họ mà giờ đây lại thêm “tàu người” với một vợ, một bồ và hai con đã lớn…

Chúng tôi có thể dự báo một kết cục: Sự nghiệp dân chủ của họ đã kết thúc, khối 8406 không thể một lần nữa chữa cháy cho thành viên bằng cái cách đánh lừa dư luận rằng “cần có đại diện hải ngoại” như họ đã làm đối với anh Nguyễn Chính Kết. Anh Kết cũng không thể nhừơng cái ngôi vị đại diện hải ngoại cho anh Quang được (vì ít ra anh Kết cũng có trình độ và ảnh hưởng, nhất là trong công giáo hơn anh Quang), hay khối 8406 lại lập thêm đại diện ở từng nước như Thailand, Cambodia, Lào, Singapore, Philipine…che đậy bằng các mỹ từ mà anh Hải (Phương Nam) luôn mồm tô vẽ là “phục vụ nhu cầu phát triển ngày càng mạnh mẽ của Khối 8406”…Vâng, chỉ có thế mới đủ ghế cho các thành viên trốn chạy như anh Quang và cô Trâm.

  1. Được và mất sau những cuộc tháo chạy


Câu trả lời theo chúng tôi là “Mất”.

Những người như anh Quang, cô Trâm ở hải ngoại không thiếu. Cái mà phong trào dân chủ cần là sự xông xáo của họ trong nước. Phong trào dân chủ có thể thông cảm với khả năng hạn chế khi dùng con chữ mẹ đẻ của họ, nhưng còn có thể tìm thấy trong mớ lộn xộn, ngắn ngủi ấy chút gì đó có tính thời sự, đưa tin, để rồi từ đó kết hợp với các sự kiện khác để mà đánh giá, sàng lọc. Họ chỉ được quý trọng bởi sự bất khuất, kiên cường đối mặt với chính quyền, chứ không thể giúp phong trào dân chủ qua các bài viết lý luận. Vậy họ chỉ có thể trong nước. Giờ đây, họ trốn chạy là thể hiện sự yếu hèn, trốn chạy cả gia đình là tự hiểu họ đã thoát ra khỏi sự mong đợi kề vai sát cánh. Giống như anh Nguyễn Chính Kết, họ không thể quay về nước vì đã phạm tội hình sự, ở lại hải ngoại thì chỉ có ôm bom cảm tử mà thôi. Tuy nhiên, phương thức này đã bị loại người ngoảnh mặt.

  1. Ai sẽ là người kế tiếp?


Sau đại hội đảng CSVN lần thứ XI, hẳn chính quyền Hà Nội sẽ rảnh rang để quay lại thẳng tay với các nhà dân chủ. Những nhà dân chủ thuộc hàng gạo cội như Nguyễn Thanh Giang, Trần Khuê, Nguyễn Xuân Tụ, Bùi Minh Quốc… chắc không phải là mục tiêu, vì những gì những người này làm thì cũng đã làm hết rồi, làm mấy chục năm nay rồi. Những người này cũng đã vào độ tuổi xưa nay hiếm, chỉ còn sức viết, chứ chẳng còn gì đáng để chính quyền lo sợ…Vì thế, số trẻ, số tích cực trong phong trào dân chủ sắp tới đây sẽ là mục tiêu của họ. Trẻ quá thì từ từ rèn giũa, còn thành phần hơi trẻ hoặc già trước tuổi sẽ rất được ưu tiên. Theo quan sát của chúng tôi, những người sẽ được quan tâm tới đây sẽ là:

1- Lê Trần Luật: Anh Luật là người cùng gặp phóng viên Dustin, hẳn sẽ là lý do trước nhất để “họ” tìm hiểu thông tin về anh Quang và cô Trâm. Anh Luật cũng là luật sư có tiếng, có mốt liên hệ với MS Hồng Quang, bác sỹ Quế, anh Đỗ Nam Hải … nên anh sẽ là mục tiêu số 1.

2 – Tạ Phong Tần: CSVN thật chẳng ưa gì kẻ chui từ trong tấm chăn chung ra, vậy mà giờ đây ra rả chửi là chăn nhiều rận. Cái CLB NBTD đã là cái gai muốn nhổ, đang nhổ thì cô không thể là người ngoài cuộc được.

3 – Đỗ Nam Hải: Nếu không có cái bóng của phụ huynh anh Hải thì có lẽ chính quyền CS đã không để anh tự do lên tiếng như thế, chúng tôi từng đoán anh vào khám phải trước các anh Lê Công Định, anh Trần Huynh Duy Thức…nhưng giờ đây anh chỉ bị kèm như trẻ em được gửi trường mẫu giáo, mỗi bước đi, mỗi việc làm họ đều kiểm soát thì họ không việc gì phải sợ anh. Nhưng nay xong dại hội đảng rồi, rảnh tay, anh sẽ có thể như “em bé khóc nhiều”, bực mình cho vào “thang máy” cho khiếp. Để khóc nhiều cũng điếc tai.

4. Nguyễn Ngọc Như Quỳnh: Cô được xem như một đại diện blogger dân chủ với cái tên “Mẹ Nấm”. Cô từng có nhiều bài viết đánh động con tim độc giả và có không ít blogger dựa vào đó bình phẩm thêm thắt. Quý vị hẳn cũng biết chủ trương xử lý các blogger quá đà những ngày cuối năm 2010 sẽ biết. Mẹ Nấm gần đây có quá nhiều sự kiện để chính quyền Hà Nội phải bận tâm, vì thế, cô không thể không được quan tâm tới.

(còn nữa)

Khánh Dương (Đồng Nai)

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

http://hosodanchu.blogspot.com Dan chu va gai dep Dan chu va gai dep Dan chu va gai dep
1 2 3 4