Không ai thích chuyện “vạch áo cho người xem lưng”, nhưng những chuyện buồn trong nhóm NO-U cứ ngày một dày thêm, khiến cho những người yêu quý, trân trọng ngày càng thất vọng. Nay nó như thùng thuốc nổ đã bung ra, không thể gói ghém lại được, dù các thành viên có đau lòng, đành phải chấp nhận.
Hôm nay đội bóng Hoàng Sa FC chính thức ra mắt với sự ra đi của nhiều thành viên nòng cốt, tích cực của NO-U FC. Sự thể còn nhiều chuyện đáng bàn, song đóng góp nên bị kịch này là các “nỗi buồn” mang tên NO-U.
Nỗi buồn NO-U thứ nhất: Bỏ rơi anh em ở Hải Phòng.
Nỗi uất ức cho các anh chị em NO-U về Hải Phòng đòi công lý cho gia đình Anh Vươn không phải là sự tan đàn sẻ nghé vì lo sợ nếu tụ hội cũng sẽ bị “hốt cả bụi”, cũng không phải vì sự “vô cùng thờ ơ khiến khách cùng đến đấu tranh cho người dân Đoàn Văn Vươn cũng là cho các bạn trên đất Hoa Cải .... khó trăm bề” như Lan Lê chia sẻ. Nỗi buồn lớn nhất là sự bỏ rơi của 2 người anh, người chị đối với những người em mà họ luôn khoa trương như là ruột thịt cùng chí hướng, đó là Lã Việt Dũng và Bùi Thị Minh Hằng.
Khi 3 anh chị em cùng bị lôi ra khỏi khu vực phiên tòa sau khi cùng hô vang đòi trả tự do cho gia đình Đoàn Văn VƯơn, cùng bị đưa vào đồn công an quận Hải An. Tưởng rằng “sống chết có nhau”, Bùi Hằng bị đẩy ra khỏi đồn được Lã Việt Dũng đưa ô tô riêng đến đón ngay tức thì, rồi tút thẳng về Hà Nội, bỏ mặc 2 người “em”. Vậy mà trên facebook, họ vẫn “vô tư” rằng là đấu tranh, đòi cho sự tự do những người còn lại, lo lắng cho “số phận” những người còn lạ,bla, bla…HỌ thừa biết công an Hải Phòng chỉ muốn tìm cách đẩy những anh em NO-U biến về Hà Nội càng nhanh càng rảnh, anh em chẳng qua là đang quấy quả cho đã, rồi về cũng thấy hả dạ. Nguyễn Chí Đức ra khỏi đồn ngay sau lưng Bùi Hằng, ngơ ngác rồi đi đến tức giận khi biết Hằng được “đại gia” Lã Việt Dũng rước đi trước đó mấy phút. Gọi điện tá lả một hồi vì không tin, dù đó là sự thật, cũng chẳng nhận được sự “thương cảm” nào hết từ họ. Đức và mấy anh em còn lại đành thuê taxi về Hà Nội trong sự uất ức, hậm hực, nỗi đau khôn xiết.
Đau không phải do tụi công an gây ra mà đau vì bị những người mang danh anh em chí hữu bỏ rơi. Dù có mèo mả gà đồng, du hí với nhau thì cũng thiếu gì cơ hội, đến nỗi phải bỏ mặc anh em lúc hoạn nạn, lúc đêm tối, không xe cộ, trước sự xua đuổi của lũ giang hồ đất Cảng. Mồm thì nhoen nhoẻn, nào là cứu giúp anh em bị kẹt, nào là hỗ trợ lên án nhưng thực ra là diễn kịch trên mạng, đánh thật bóng bộ mặt của mình rồi du xuân ngạo thủy, xem như “hoàn thành nghĩa vụ”
Còn nhớ, những ngày đầu tham gia NO-U, luôn xem những người như Bùi Hằng, Lã Dũng là linh hồn nhóm NO-U, bởi được nghe những truyền đạt, ca ngợi về một “chiến sỹ biểu tình”, NO-U ra đời một phần nhờ sự liên kết, hội tụ của nhóm người tham gia biểu tình, đoàn kết đấu tranh cho sự tự do của Bùi Hằng. Không khi nào ra Hà Nội, Bùi Hằng lại bỏ lỡ cơ hội có mặt tại sân bóng với anh chị em NO-U.Mọi người không quên được việc chị từ Sơn Tây về, đến thẳng sân bóng với món bánh đặc sản thơm mùi thịt, mộc nhĩ nóng hổi. Đành rằng một số thành viên không đồng tình ở sự “hàng tôm hàng cá” của chị, song mọi người vẫn thể tất, vì cái sự tôm cá ấy từ nhiệt huyết mà ra. Ấy nhưng bằng sự bỏ rơi anh em ngay tại nơi chiến sự căng thẳng, thì tấm màn che màu mè của Bùi Hằng, Lã Dũng rơi ra sạch, tước đi những thiện cảm sót lại. Chí Đức chỉ biết chửi thề, những người còn lại đau không nói ra được. Binh Nhì chỉ biết than, về Hà Nội gặp bạn bè mới biết được sống trong tình thân ái còn gì vui hơn, mới biết ai thực thủy chung…
Ai ai cũng đau nhưng lại không thể bộc bạch, nói ra thì càng đau hơn.
Giờ đây chẳng dám viết ra những “phóng sự” như mọi lần, chị ta lại mượn bài viết của bác Nguyễn Tường Thụy từ lời kể ly kỳ, hấp dẫn của cái nick “Dân oan Bùi Hằng” với lời lẽ trơ trẽn “Và em đã không chấp nhận để họ đưa em về bằng xe riêng trong khi họ không cho em biết tình trạng anh Dũng và Chí Đức ….
Uất ức và đau xót lắm..Còn nhiều điều xót xa hơn…Rồi 1 ngày em sẽ nói- sẽ viết ..” (!?!) (Không để cho công an rước xe riêng về vì đã có đại gia Lã Dũng chờ xe ngoài cổng, bỏ cha 2 thằng Chí Đức, Trương Văn Dũng muốn chơi gì với công an thì chơi! Chị lượn!)
Sự rệu rã, tan nát của NO-U một phần do chính họ, do hành động cá nhân ích kỷ, vô lương tâm hôm đó của họ như bát nước hất đi những kiên nhẫn cuối cùng giữ cho “tinh thần NO-U” ở lại.
Bạn của NO-U
Nói gì thì nói chứ không thể không nghĩ việc chị Bùi Hằng làm như vậy khi mà tổng kết những chuyện từ trước kia của chị. Đúng là "gừng càng già càng cay, gái càng già càng hay *ĩ mồm"
Trả lờiXóa