Bài viết của tác giả trandongdien gửi cho BBT. Xin đăng tải để quí độc giả có nhiều thông tin chân thật hơn về những "bậc tiền bối"...
Tại sao tôi lại viết những dòng chữ như thế này gửi đến các
anh, bởi vì có lẽ những gì sau đây nó có phần tiêu cực nhưng nó đã và đang diễn
ra trước cuộc sống thường ngày không thể chối bỏ được!
Bất ngờ. Đã
lâu tôi chưa vào Thư viện online Hà Sỹ Phu, mãi đến hôm nay vào xem
tin tức của các anh bạn Đà Lạt nhưng tôi thấy thất vọng quá! Thất vọng vì thấy
Thư viện mang đúng nghĩa đích thực của tiếng gọi của nó – chỉ là lịch sử quá
khứ mà thôi. Tôi khẽ nhấp chuột chạy qua một lượt thì toàn là những tin cũ, số
bài viết cũ từ mấy tháng trước đó, bài mới nhất trong mục BÀI MỚI đó là “Ừ thì,
tôi có thể bị bắt” vào khoảng qua giữa tháng 10.2012, số người quản
trị amin không pots tin gì thêm.
Toàn những thứ vụn vặt, tiểu tiết! một không
khí lạnh lẽo của những ngôi nhà hoang phủ đầy bụi trắng, mạng nhện, mùi hôi mốc
lại hiện lại trong ký ức của tôi; trên mạng cũng có khoảnh khắc như vậy sao?
Thư viện Hà Sỹ Phu là trang được các ông bạn “tốt” Hải ngoại
như Phan Đồng Sậy, nhóm yểm trợ đứng sau duy trì và xin phép chính Hà Sỹ Phu
xây dựng kia mà. Theo như Hà Sỹ Phu đã từng nói rằng Thư viện là tiếng nói dân
chủ, phát triển xã hội dân sự, nâng cao dân trí cho dân Việt… Tại sao lại rơi
vào tình cảnh bi đát thế nhỉ? Tại sao lại vắng vẻ như Chùa Bà Đanh? Mọi sự quan
tâm, “kính trọng” Hà Sỹ Phu chẳng nhẽ bị người đời, bị dân Việt Hải Ngoại lãng
quên rồi ư? Hay là Hà Sỹ Phu không còn giá trị, ít giá trị không
đáng được đối xử tử tế nửa?
Tôi đi tìm lời
giải. ở Hà Nội có chuyện to nhỏ tai nhau về việcCHUYỂN HƯỚNG của
các anh lớn; vùng chuyển hướng nhằm vào số người trẻ, năng nổ, tiến bộ, am hiểu
khoa học hơn! Tôi chưa tin nhưng sự thật vẫn là sự thật để ta chiêm nghiệm.
Còn nhớ năm 2008 ông Kenneth J.Fairfax Tổng Lãnh sự quán Hoa
Kỳ đã cất công lên tận Đà Lạt để được gặp nhóm các anh quan tâm các vấn đề dân
chủ, nhân quyền; hay là năm 2011 Lê Thành Ân cũng đã tọa đàm cùng Hà Sỹ Phu nữa
kia mà! Việc này Hà Sỹ Phu tự hào và có quyền tự hào khi một chính giới đại
diện cho một quốc số 1 là Hoa Kỳ đến gặp, nói chuyện với các anh về vấn đề dân
chủ, có phải ai cũng được gặp đâu? Đằng nay phía Mỹ còn đích thân đến gặp nữa
thì đáng tự hào lắm chứ - tôi ngưỡng mộ anh. Bây giờ thì sao? ôi thôi… buồn…
Nhìn lại lớp trẻ: Đọc tít của Nguyễn Văn Đài giật trên FB
ngày 13/4/2013 về việc phái đoàn chuyên trách về nhân quyền Mỹ sau khi tọa đàm
nhân quyền với Việt Nam đã tung tăng xe ngoại giao hoành tráng đến đón và dự
định phỏng vấn Nguyễn Văn Đài, Phạm Hồng Sơn để lắng nghe lời vàng ý ngọc phán
xét thì tôi nhận thấy sự CHUYỂN HƯỚNG theo tin đồn quả thật là
đúng - phía Hoa Kỳ đã nhằm vào số người trẻ thật. Bạn ơi! Tôi xin chia buồn
cùng bạn Hà Sỹ Phu.
Lời giải: Cũng rất
là dễ hiểu thôi! Một điều bình thường thôi! Ai cũng biết đã là cuộc chơi thì
bất kỳ mối quan hệ bạn hữu nào thì đều trên nguyên tắc lợi ích, có
đi có lại cả mà thôi. Anh Tụ có mối quan hệ với phía bạn Mỹ thì cũng
là quan hệ xã hội cả; (có thể anh Tụ xem họ là Bạn chân thành nhưng họ có suy
nghĩ chỉ xem các anh là Bè) vì thế anh phải mang lại lợi ích nhất định cho họ
thì họ mới tiếp tục chơi với anh, mới sử dụng anh. Nguyên tắc này càng đúng với
quan hệ người nước ngoài, đặc biệt là bọn Trung Quốc (kể cả bọn quan chức chính
trị hay bọn tư thương, không thể tin được, đôi lúc nó còn chơi đểu, cắn trộm
rất đau), Hoa Kỳ,…bản chất giống nhau cả mà thôi.
Quay lại trở lại vấn đề Già Cỗi mà tôi đưa ra! Lý do là gì?
Phía Mỹ đã nhìn thấy một điều mà bạn Phu không nên nói đến đó là vấn đề sức
khỏe hiện tại – đằng này bạn đã phơi bày ra. Trong bài viết Góp
phần “giải mã” một thế hệ dấn thân (25/2) anh Phu viết
đoạn “mặc dù tôi mới ở bệnh viện về, tình trạng mắt được bác sĩ
yêu cầu hết sức hạn chế đọc và viết, tôi vẫn phải “đánh liều”…” Tôi
biết anh viết cái này nhằm thể hiện ý chí “cống hiến” tận tâm của Phu nhưng nó
lại các tác hại ngược; họ nhìn thấy sức khỏe của anh đã đến lúc cạn kiệt của
trình tự Sinh – Lão – Bệnh – Tử con người; thời gian gân đây đọc các bài của
anh thì đều nói đến vấn đề này. Yếu điểm! Phía Mỹ họ phải tìm hướng khác để
thay thế cho sự Già Cỗi của anh là thường tình – một sự lặng lẽ từ biệt, xa rời
anh.
Nhìn lại hiệu quả mà anh và các anh đang làm hiện tại như
thế nào! Cũng không có gì đặc sắc thêm, nổi bật thêm cho bức tranh toàn cảnh về
vấn đề dân chủ, nhân quyền tại Việt Nam trong thời gian hiện nay; các anh không
còn sức khỏe để phiêu du nắm thông tin; các anh không có, không thể nắm bắt
trình độ khoa học công nghệ thông tin đang thay đổi chóng mặt;…đó là những yếu
điểm! các anh chỉ có: sự lớn tuổi, ngồi ở nhà tiếp cận thông tin qua internet
và viết lách thôi,….
Không buồn một mình.Tôi
chia buồn cùng anh nhưng các anh cũng không nên buồn nhiều vì sẽ có những người
sẽ phải lặp lại hoàn cảnh của anh (các anh nên có lời khuyên nào chăng?) Sau
này Nguyễn Văn Đài, Phạm Hồng Sơn cũng nhận được kết quả như vậy; tiếp đó sẽ
còn có những người khác nữa. Nhưng bọn này nó khôn hơn các anh vì nó đi sau, nó
khôn khéo vẹo, móc tiền của số người ngoại quốc này để ấm thân và tích quỹ lo
về già có cái an cư như Lê Thị Công Nhân, bà Trần Thị Lệ hay chị cả Trần Khải
Thanh Thủy … vậy thì lời khuyên của các anh cũng bằng thừa khi bọn nó hành động
với mục đích là kiếm USD.
Anh hãy suy nghĩ. Chúc anh sức khỏe!
Phương Bắc tháng 4.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét